PÂY SHON SHƯ LÈO ĐỦNG GIỜ
Pây shon shư lèo ngòi đồng hồ pây thâng lườn tướng hẩư ngám giờ. Nắm đẩy ngửj ngaj chang tàng. Lầu pây lăng, pây lả tốc thì giờ cúa lầu, tejo nhằng hết ngăn-chở tằng phiểjc shon shư cúa pằng dậu thêm.
Mùi vạ Cuỷ giặng chồm cần lăjp pịa.
Hò Mùi vạ tua Cuỷ căm shéc pây shon shư, mej oóc cạ:
“Lèo pây khoái, giá đảy ngửj ngaj chang tàng nớ, câu tijnh nhìn cần cạ boong mầng hay pây chậm lai.”
“Vâng, boong lujc pây thâng khoái.”
P’uối giá tằng shoong tua cujng p’ển. P’ển đảy ỷ nâng, kỷ tua tejo (a) giặng chaji sảng tàng, lúc nấng tejo pây, châjp hò đếc liệng vài; giặng cảng cỏ lúc nấng giá tejo p’ển. Pây lúc nấng châjp (b) cần lăjp pịa đày ngòi, tejo giặng chồm. Vẳng chứ thâng shon shư tejo coổm hua p’ển pây hẩư lâjp giờ; tọ thâng lườn tướng lej lujc hạc đạ khẩu shon shư hâng giá.
THAM:
- Mej thẩu cạ Mùi vạ Cuỷ pền lừ?
- Boong te pây shon shư pền lừ?
- Boong te giặng giú bại tij hâư ?
- Tại pền lừ boong te mà chậm?
- Ái pây thâng khoái lèo hết lừ?
- (a) thẻo (b) sôjp, shôp.
LƯỢC DỊCH:
ĐI HỌC CẦN PHẢI ĐÚNG GIỜ
Đi học cần xem đồng hồ, đến trường cho đúng giờ. Không được la cà giữa đường. MÌnh đi đâu, đi mất thời giờ của mình, nhưng còn ảnh hưởng đến việc học của bạn bè.
Thằng Quý và cái Mùi cầm sách tới trường, mẹ dặn:
“Đi nhanh đấy nhé, không la cà dọc đường, mẹ nghe nói các con hay đi chậm lắm.”
Nói rồi hai đứa chạy. Chạy được một lát, hai đứa đứng nghỉ, lát sau lại đi, gặp đứa bé chăn trâu, đứng nói chuyện một lát, rồi lại chạy. Đi được một lúc, thấy người mài dao, lại đứng xem. Rồi nhớ tới việc đi học, hai đứa cắm đầu chạy cho đúng giờ, nhưng tới đến trường thì bạn bè đã vào học lâu rồi.