Hẩư hoằn xuân kẻm đáo mỏn phai
Nhằng slổng hất mjà đai thiên hạ
Khéo thai lồng phua mả bấu mì!
Rầư là gần sliết lủc tham hồng
Đạ bấu sắc gần thâng giương giử
Roọng gạ giú chang t’àng đảy ngộ
May gần t’ầư âm phủ chắc thâng
Cổm thua guỷ kháu lồng khẩn lạy
Nẳng vái xong dằng ngoảy oóc mà
Lồm roẻng roẻng vèn đọng vẩu lầu
Thót trâm vịnh slí câu slam vận
Khảu năng mạy giú slặn xảng t’àng
T’ẻo càng thêm ràu rậu bioóc hoa
Mốc slẩy khát nặm tha luây loác
Vân gạ: “Nhình cụng hác hất vền
Slứa nặm tha hảy gần t’ởi đía!”
Gạ: “Hồng nhan tẳm ké truyền mà
Ngậy thâng càng hộn háo chếp slăm
Quan gạ: “Nhình ngậy slưởng vền rừ.
T’ầy gằm t’ầy khoang xu khỏ t’ỉnh!”
Thuý Kiều gạ: “Bại vỏ tài hoa.
Thả ngòi hăn hiển linh tức khắc!”
Gằm phuối páy t’ặng pác liện hăn
Giú chang bặng mì hương lai nọi
Ròi hái t’ềnh t’ầu gầy rọ chát
T’ồng mủng căn nả khát khoăn bên
Kiều gạ: ” Đúng là gần xẩư nẩy
Bấu ngại răng dẳng là vỉ noọng
Hồn thơ động vền xá bồi hồi
T’ửt t’ừ phấn slưởng giú phấn mừa
Tiểng miạc mạ moòng mà thâng xẩư
Thắc xảng đang mủng rọ tủi thơ
Slửa nủng nhọm khiêu xinh màu vạ.
Khéc lồng mạ khảu thâng tình tự
Mủng t’ồng cảnh quỳnh dao đây miảc
Vương Quan quén khay pác t’uộng căn
Sloong nàng nhẻn lặm thân tẩư bioóc
Nguyên gần giú queng noỏc bấu quây
Kim Trọng nỏi rườn đây quyền quý
Gỉ mốc thông gỉ văn chương giỏi
Phong nhã cắp hào hoa t’ồn tiểng
Chung queng thỏ đin liển nước rườn
T’ằng Vương Quan dẳm trường wằn đú
Lẳc nhìn tiểng hom giú hương lân
Đài Đồng tước khoả xuân sloong bioóc
Sluổm đâư cách bản noỏc quây căn
Đổ bâư mạy sloáng slăm thắp bioóc
Mủng ngàu hồng hiện oóc tó tha
Gần quốc sắc rổp khéc thiên tài
Đâư đạ nắt noỏc ngài nhằng ngại
Ngày xanh mòn mỏi, má hồng phôi pha
Hại thay! Thác xuống làm ma không chồng!
Nào người phượng chạ, loan chung,
Nào người tiếc lục tham hồng là ai?
Sẵn đây ta kiếm một vài nén hương
Gọi là gặp gỡ giữa đường,
Hoạ là người dưới suối vàng biết cho.
Sụp ngồi, vài gật trước mồ, bước ra.
Một vùng cỏ áy bóng tà,
Gió hiu hiu thổi một và bông lau.
Rút trâm sẵn dắt mái đầu
Vạch da cây, vịnh bốn câu ba vần.
Lại càng đứng lặng tần ngần chẳng ra
Sầu tuôn đứt nối, chân sa vắn dài!
Khéo dư nước mắt, khóc người đời xưa!
Cái điều bạc mệnh có chừa ai đâu
Thấy người nằm đó, biết sau thế nào?
Mỗi lời là một vận vào khó nghe!
Ở đây âm khí nặng nề,
Bóng chiều đã ngã, dậm về còn xa.
Kiều rằng: Những đấng tài hoa,
Thác là thể phách, còn là tinh anh
Chờ xem, ắt thấy hiển linh bây giờ.
Một lời nói chửa kịp thưa,
Phút đâu trận gió cuốn cờ đến ngay,
Ào ào đổ lộc, rung cây,
Ở trong dường có hương bay ít nhiều
Dấu giày từng bước in rêu rành rành
Nàng rằng: Này thực tinh thành chẳng xa
Đã lòng hiển hiện cho xem,
Tạ lòng, nàng lại nối thêm vài lời
Lòng thơ lai láng bồi hồi,
Gốc cây, lại vạch một bài cổ thi.
Nhạc vàng đâu đã tiếng nghe gần gần.
Trông chừng thấy một văn nhân,
Lỏng buông tay khấu, bước lần dặm băng.
Đề huề lưng túi gió trăng,
Sau lưng theo một vài thằng con con.
Cỏ pha mùi áo nhuộm non da trời.
Khách đà xuống ngựa, tới nơi tự tình
Một vùng như thể cây quỳnh, cành giao
Hai Kiều e lệ nép vào dưới hoa.
Nguyên người quanh quất đâu xa,
Họ Kim tên Trọng vốn nhà trâm anh.
Văn chương nết đất, thông minh tính trời
Vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa
Với Vương Quan trước vẫn là đồng thân.
Trộm nghe thơm nức hương lân,
Một nền Đồng Tước khoá xuân hai Kiều.
Nước non cách mấy buồng thêu,
Những là trộm dấu, thầm yêu chốc mòng.
May thay giải cấu tương phùng,
Gặp tuần đố lá thoả lòng tìm hoa.
Xuân lan, thu cúc, mặn mà cả hai
Tình trong như đã, mặt ngoài còn e.
(Câu 85 – 164)
Nguyên tác: Đại thi hào Nguyễn Du
Dịch tiếng Tày: Tác giả Thân Văn Lư