Ban biên tập trân trọng bổ sung thêm một bản dịch Tày ngữ của Truyện Kiều, một tác phẩm thơ văn nổi tiếng của Đại thi hào Nguyễn Du.
———————
Pác pi giú chang t’ởi gần rà
Tài wạ mỉnh khẻo là xung khắc
Trải quá vày dản hát piến wằng
Nải ngậy lẻ nải hăn thảm hại
Lạ răng nẩy vận tải t’ỉ chang
Bân vạ quén ngảm dàm nhan sắc
Nả ngàu đén vảc xéc hom xưa
Truyện phong tình truyền sle chang sử
Pi Gia Tĩnh vửa dú Triều Minh (1522 – 1566)
Nước yên slí sloong kinh mắn tứng
Mì rườn viên ngoại nứng họ Vương.
Gia tư khảu bậc thường trung chá
Lủc dài nưng t’ảp bá tốc thang
Tên sư là Vương quan táp nỏi
Côc nhình kẻm đáo viỏi sloong gần
Thúy Kiều vỉ, Thúy Vân là noọng
Mỗi gần mỗi đây slướng slíp phăn
Bặng côt cach tinh thần mai, tuyết.
Vân ngòi slướng đặc biệt đây lai
Nả mần bặng nàng hai slíp hả
Khôn dàu viòi t’ồng gạ bút tô
Hênh bặng ngọc, nhúm khua bặng bioóc
Phiâm, tha nựa phả tuyết nàn kha
Thúy Kiều gẳng sặt là đây quả
Au tài sắc pỉ wạ nhằng hơn
Mác tha mủng t’ồng voòng thu thủy
Khôn dàu khiêu xinh pỉ xuân sơn
Liễu ghèn khiêu, bióoc dằng slua đáo
Vày sloong vày dại táo nước thành
Sắc kin nhất, tài đành mì nhỉ
Môc thông thỏ tự ý bân păn
Giỏi thơ vẹ, thạo t’ằng sli lượn
Tính cửa làu mọi dưởng ngũ âm
Tán kin đứt hồ cầm chương nứng
Khúc rườn táng lựa tính vền xoang
Thiên “bạc mệnh” t’ẻo càng sầu não
Thân lủc slao kẻm đáo rườn sang
Néng thâng tuần cuổn ngang cuổn chảu.
Giú chang sluổm mản lậu chung queng
Tường đông mặc vị mèng pây t’ẻo
PHẦN ĐỐI CHIẾU:
Trăm năm trong cõi người ta,
Chữ tài, chữ mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu.
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
Lạ gì bỉ sắc tư phong,
Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen.
Cảo thơm lần giở trước đèn,
Phong tình có lục còn truyền sử xanh.
Rằng: năm Gia Tĩnh triều Minh,
Bốn phương phẳng lặng, hai kinh vững vàng.
Có nhà viên ngoại họ Vương,
Gia tư nghĩ cũng thường thường bậc trung,
Một trai con thứ rốt lòng,
Vương Quan là chữ, nối dòng nho gia.
Đầu lòng hai ả tố nga,
Thuý Kiều là chị, em là Thuý Vân.
Mai cốt cách, tuyết tinh thần.
Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.
Vân xem trang trọng khác vời,
Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang.
Hoa cười, ngọc thốt, đoan trang,
Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da.
Kiều càng sắc sảo mặn mà,
So bề tài sắc vẫn là phần hơn.
Làn thu thuỷ, nét xuân sơn,
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.
Một hai nghiêng nước nghiêng thành,
Sắc đành đòi một, tài đành hoạ hai.
Thông minh vốn sẵn tính trời,
Pha nghề thi hoạ đủ mùi ca ngâm.
Cung, thương làu bậc ngũ âm,
Nghề riêng ăn đứt Hồ cầm một trương.
Khúc nhà tay lựa nên chương,
Một thiên “Bạc mệnh” lại càng não nhân.
Phong lưu rất mực hồng quần,
Xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê
Êm đềm trướng rủ màn che,
Tường đông ong bướm đi về mặc ai.
(Câu 1 – 40)
Nguyên tác: Đại thi hào Nguyễn Du
Dịch tiếng Tày: Tác giả Thân Văn Lư