Đây là đoạn dịch dịp lễ tảo mộ và tiết thanh minh tháng 3, Thuý Kiều gặp mộ Đạm Tiên và nghe câu chuyện, rồi xót thương cho một kiếp hồng nhan bạc mệnh! Về phần biên dịch chúng tôi ghi là khá tỉ mỉ, tuy nhiên vẫn có thấy phần lệch về cấu trúc câu. Ở phần đối chiếu chỉ có 46 câu. Nhưng phần biên dịch có 47 câu. Những điểm này, khi có thời gian đối chiếu tỉ mỉ chúng tôi hi vọng sẽ có dịp điều chỉnh. Trên tinh thần tôn trọng nguyên tác, tôn trọng những điểm sáng tạo trong ca từ của từng bản dịch. Mong muốn được độc giả đón nhận và chỉ bảo thêm. Trân trọng.
————————–
Wằn xuân ẻn goạng kẻo khoáy khoang
Thiều quang cầu, này đang khảm xôc
Tiêt thanh minh đúng khảu bươn slam
Hoằn hương vảng tỏa mù khóp khéo
Vỉ noọng dùa căn quay mừa đuổi
Gàm rèo liểp gằn khuổi eng eng
Dồm phong cảnh hữu tình lai nọi
Lầy nặm luây đỏi đỏi uổn queng
Vò tôm nhả lương phiám xảng t’àng
Kiều hăn môc slẩy bá liện xam:
Tiết thanh minh bươn slam t’ải nhám
Răng nẩy goẹng hương vảng vện nò?
Mì tài sắc muổt slì t’ồn tiểng
Noỏc tu khéc roạn liển xôn xao
Kiếp hồng nhan đây slao mỉnh tẩn
Đảy vioỏng xuân đạ cấn vỉac pây
Mì gần khéc phương quây nhìn tiểng
Lừa tình ngám vừa mà thâng chốn
Sluổm nàng goẹng lầng lầng piaấu khoáng
Hảy thán thở xẩư quây khôn xiết
Khẻo vô duyên nảo niểt wạ hây!
Cuổn ước ao sle thả duyên lăng
Mạ bấu chủa rầư giử rầư giương?
Kiều t’ỉnh chuyện chếp slương slim slẩy
Nặm tha luây dẳc dạy thở than.
Chếp đát t’ởi hồng nhan mỉnh tẩn
Chung thuổn t’ằng sổ phận mẻ nhình! (câu 87)
——————-
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa
Thanh minh, trong tiết tháng ba,
Lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh.
Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân
Dập dìu tài tử giai nhân,
Ngựa xe như nước, áo quần như nêm.
Thoi vàng vó rắc, tro tiền giấy bay
Chị em thơ thẩn dan tay ra về.
Lần xem phong cảnh có bề thanh thanh
Dịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang
Dầu dầu ngọn cỏ, nửa vàng nửa xanh,
Rằng: Sao trong tiết Thanh minh,
Mà đây hương khói vắng tanh thế mà?
Đạm Tiên nàng ấy xưa là ca nhi
Nổi danh tài sắc một thì,
Xôn xao ngoài cửa, hiếm gì yến anh.
Nửa chừng xuân, thoắt gẫy cành thiên hương
Có người khách ở viễn phương,
Xa nghe cũng nức tiếng nàng tìm chơi
Thuyền tình vừa ghé đến nơi,
Thì đà trâm gãy bình rơi bao giờ!
Buồng không lạnh ngắt như tờ,
Khéo vô duyên bấy là mình với ta.
Đã không duyên trước chăng mà,
Thì chi chút ước gọi là duyên sau.
Sắm sanh nếp tử, xe châu,
Vùi nông một nấm, mặc dầu cỏ hoa.
Ấy mồ vô chủ, ai mà viếng thăm!
Thoạt nghe Kiều đã đầm đầm châu sa:
Đau đớn thay, phận đàn bà!
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung. (Câu 84)
(Câu 41 – 84)
Nguyên tác: Đại thi hào Nguyễn Du
Dịch tiếng Tày: Tác giả Thân Văn Lư
